home donate

Eng   Tiếng Việt

essential HELP: a weblog
international and community development in Vietnam

Essay by a recipient of Scholarship Program

Please scroll down for the English version

Bài luận của Nguyễn Văn Dương – SV Khoa Công nghệ kỹ thuật hóa học thuộc Trường ĐH Sư Phạm Kỹ Thuật SG khóa học 2015 – 2019

Em muốn kể cho mọi người nghe câu chuyện của chính em. Khi em lớn lên ở tuổi vừa mới biết nhận thức thì em được nghe những người hàng xóm và trong gia đình kể lại rằng: ngày trước, khi em chào đời được khoảng 20 ngày thì mẹ bỏ em ra đi không biết vì lý do gì. Rồi sau đó, ba em cũng như mẹ em, bỏ con ra đi, bỏ cả cha mẹ ra đi cũng không hiểu nguyên cớ từ đâu.

Từ đó, em luôn có một câu hỏi. Câu hỏi này em đã hỏi chính em, hỏi bà nội em, hỏi cô em, hỏi những người xung quanh em trong mười mấy năm qua là: “Tại sao cha, mẹ lại bỏ con?”. Tới nay câu hỏi đó vẫn chưa có câu trả lời. 18 năm qua, cha mẹ em chưa hề quay lại, em cũng không biết là cha mẹ em còn sống hay là đã mất. Em không có một tấm hình nào của cha mẹ, không được nhìn thấy cha mẹ dù chỉ một lần. Hình ảnh của mẹ chỉ xuất hiện trong giấc mơ và trí tưởng tượng của một đứa trẻ luôn khao khát được hưởng tình yêu thương của cha mẹ như bao đứa trẻ khác.

Sau khi cha mẹ bỏ đi, em sống với bà nội. Rồi đến khi bà đã già yếu quá, không còn đủ sức để cho em nương tựa thì em được một người cô nhận nuôi. Song cái khó bó cái khôn, hoàn cảnh của cô em cũng chẳng khá giả gì, cô lại phải nuôi một đàn con thơ nên mặc dù cố gắng hết sức, cô cũng chỉ có thể nuôi em ăn học hết lớp 12. Ngày em đi thi tốt nghiệp phổ thông cô nói với em rằng: “Từ nay cháu phải tự lo cho cháu, cô đã làm tất cả những gì có thể”. Em thực sự rất biết ơn cô! Nhưng trong lòng thì không khỏi buồn, tủi và tuyệt vọng. 18 năm qua, để có thể đến trường, em đã đi bán vé số. Đây là công việc và nguồn thu chính của em và bà nội.

Điều mơ ước duy nhất của bản thân em là được đến trường để học như bao đứa trẻ khác và có một mái ấm gia đình để em không còn lo nghĩ và tập trung cho việc học của mình. Hằng ngày em phải đối diện với thực tế là nhìn bao đứa trẻ khác được ba mẹ đưa đón đến trường, được ba mẹ ôm ấp trong vòng tay yêu thương trìu mến. Em rất buồn và tủi thân, em tự hỏi vì sao mình lại không được hưởng những điều đơn giản nhất, những điều mà hầu như ai trong cuộc đời cũng có được. Song, nghĩ lại em vẫn thấy mình còn chút may mắn khi vẫn còn bà nội, còn cô để em có thể nương tựa được. Suy nghĩ này chính là động lực, nó giúp em vượt qua khó khăn về vật chất, thiếu thốn về tình thương và đặc biệt là sự buồn tủi, mặc cảm với bạn bè, để em vươn lên trong cuộc sống. Muốn thay đổi số phận, muốn đền đáp công nuôi dưỡng của nội, của cô, trong 12 năm học phổ thông em luôn cố gắng học tốt nhất có thể. Thành quả thi đậu vào trường Đại học Sư Phạm Kỹ Thuật ngành Công Nghệ Kỹ Thuật Hóa Học, đối với những người khác có thể là bình thường nhưng đối với em đó là cả một chặng đường dài đầy gian lao mà ở đó em đã chiến thắng số phận nghiệt ngã, chiến thắng chính bản thân mình.

Hiện tại em rất lo lắng vì không có người thân nào có thể tiếp sức cho em trong 4 năm học đại học. Em đang phải đối mặt với thực tế khó khăn là em sẽ phải làm những gì để có thể trang trải cho việc học trong 4 năm mà vẫn có thể đi học đều đặn, không phải bỏ học để đi làm kiếm tiền? Em rất mong nhận được sự giúp đỡ từ quỹ học bổng VNHelp để em tiếp tục con đường học vấn của mình, để có thể thay đổi số phận, phụng dưỡng bà nội, trở thành một người công dân tốt có ích cho xã hội, đặc biệt là em có thể tiếp sức cho những mảnh đời kém may mắn, gặp nhiều khó khăn như em vươn lên trong cuộc sống.

Em xin chân thành cám ơn quỹ học bổng VNHelp đã mở ra cho em và những bạn bè kém may mắn một cánh cửa như trong truyện cổ tích, ở đó chúng em được thấu hiểu, được quan tâm và chắp cánh ước mơ.

Trân trọng!

Nguyễn Văn Dương


Essay by Nguyen Van Duong, submitted with the application for VNHelp scholarship, 2015-2019

I would like to share with you the story of my life. This is the story that I was told by my family and neighbors when I was old enough to grasp the meaning of my origin. Shortly after my birth, when I was about 20 days old, my mother abandoned me without giving any reason. Then my father followed my mother’s footsteps and also left me and his own family. Again, no one understood the reason for his departure.

Ever since, I have been haunted by a single question. I ask myself, my grandmother, my aunt and everyone around me all these years: “Why? Why did my parents leave me?” Until now, I still have no answer. After eighteen years, my mother and father have never returned. I do not know if they are alive or dead. I have no photo of my parents. I have never seen my parents, not even once! The image of my mother appears only in dreams and my imagination… only in dreams can I pretend to enjoy the parental love that I never had.

After my parents left, I lived with my grandmother. Then when my grandmother was too old and weak, one of my aunts took me in and cared for me. Like one torn leave that tries to cover another, we had little to share among ourselves. My aunt already had her hands full with her own children. She did the best that she could when she took me in, but she was only able to take care of me until I finished high school. On the day of my high school graduation, my aunt told me with tears in her eyes, “I have done everything that I can for you, and now you must take care of yourself going forward.” Truly, I was so very grateful for my aunt! But at the same time, I felt a deep sadness and quiet desperation swelling inside. For 18 years, to support myself through school, I have been selling lottery tickets. This has been my work that generates the main income for myself and my grandmother.

My one and only wish is to be able to attend college. I always dream of having a family love and support so that I could concentrate on my education. Every day, I see other children who are dropped off and picked up at school by their parent. I see other children cared for and embraced by their families. I often wonder why it is that the simplest things in life, things that everyone can take for granted, are simply not in my reach. Nevertheless, when I think more deeply, I come to realize that I can still be thankful to have my grandmother and my aunt, someone that I can lean on. This thought gives me the driving force and the courage to carry on with my daily life. It helps me to overcome so many obstacles, particularly the emotional challenges that I face when I compare myself to my friends. To change fate and to return the love from my grandmother and my aunt, I must carry on with my education the best that I can. Passing the entrance exam at the [Polytechnic University] is probably considered a normal feat for most people. But for me, this is a huge achievement after a long journey and bitter struggle against my own fate. It is no small victory against the weaker side of my own self!

Presently, I am full of worry because I have no family to support me during the 4 years of college. I will need to encounter the practical challenges so that I can afford the 4 years of education. Will I need to drop out to earn a living? I very much hope that I will receive assistance from the VNHelp scholarship so that I can continue on my journey and change my destiny. I would like to be able to support my grandmother, become a productive citizen who contributes to society and, in particular, help other unfortunate people so that they can better themselves.

I would like to express my sincere gratitude to VNHelp for making scholarships available to myself and other poor students. May it be a door that will allow us to transform ourselves and make our most fantastic dreams come true.

Respectfully yours,

Nguyen Van Duong

Translated by Jill Nguyen

Leave a Reply